Thứ Tư, 3 tháng 10, 2018



Thì ra tôi cũng thích nghe nhạc, thích lắm. Có lần mụ vợ tôi đang nấu gì đó trong bếp, xông lên nhà một mùi khen khét – tôi ngửi thấy, mụ ta réo lên, “tắt cái loa đi, điếc hết cả tai, suốt ngày ầm ỉ, cái nhà thì như cái lỗ mũi”. Tôi khó chịu lắm nhưng không thể làm gì trước lẽ phải, đành cầm điều khiển và…ấn sì – tốp.
Sự thật thì đó là cái máu, nói theo cách của đa số dân Việt Nam là thế, còn các nhà tâm – sinh lý học chắc có cách giải thích khác, là hội chứng, là ghen, là miền cảm xúc và là… gì gì đó nữa còn nhiều lắm!
Từ nhỏ tôi đã thích nghe nhạc, nghe và thích thú. Khi đó tôi không giải thích được âm nhạc nó là cái gì, tại sao nó làm cho tôi sung sướng đến vậy, chỉ biết rằng, khi âm thanh của một bản nhạc nào đó vang lên là nhịp tần sinh học trong con người tôi lại xáo động, khi hoan lạc, lúc bình ca, nhưng có lúc tâm nó tĩnh đến mức tôi có cảm giác nghe được tiếng thánh thót trong cơ thể, và tôi đoán rằng trong cơ thể còn có nhiều cơ thể nữa và đó là những cuộc chuyện trò hỉ hả. Sướng lắm!
Không biết ở đâu ra thứ cảm giác đó trong tôi, nhưng mấy đứa em tôi đứa nào cũng hát tốt, chúng hát như vàng anh hót trên cành cây lúc ban mai. Có thằng cưới vợ cho mình cũng nhảy lên hát một bài, có đứa tận miệt Nam bộ đám cưới nào cũng thấy nó cầm mic, ham đến thế. Cũng may trong gia đình có được hai đứa cố đi theo nghệ thuật đích thực, nhưng chẳng đứa nào hát, chúng đều cầm đàn, và là nhạc công.

                                                        ***                        

Sáng nay, thu thật sự đã về! Ngồi sau nhà nhâm nhi ly cà – fe và thưởng ánh bình minh đang ló rạng từ chân mây thật khoan khoái. Ánh hồng chênh chếch một góc nhỏ, vị cà fe của mùa thu đượm hơn, và đâu đó quanh đây râm râm một độc khúc ghita về “một cõi đi về” của Trinh Công Sơn. Có lẽ ai đó cũng cảm được cái chất thu trong không gian êm đềm nên tìm bấm bản nhạc này. Có chút men thu, trong lòng lại rỉ ra một vần thơ:
Sơn nữ ơi, thu vương tơ ngập trời Tây bắc
Phố điêu linh, rừng xào xạc lá rơi.
Đó là nàng thu
Sao em còn e ấp ngủ
Cho má em luôn ửng hồng
Kìa lòng lữ khách đắm say
men tình,
men đất trời Tây bắc!
Dậy đi em! Dậy đi sơn nữ!
Tỉnh giấc đi thôi, em hãy tỉnh giấc nồng.
Gửi lại anh mùa hạ của nắng cháy,
giòn da!                            
Để chắp đôi cánh thần tiên của một miền cảm giác lạ,
mùa thu!
“Em không nghe rừng Thu
Lá thu rơi xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?”
Ly cà fe cạn tự bao giờ. Tôi thì vẫn cứ ngồi đó và chẳng biết làm gì, viết gì. Ngoài vườn có hai bông bồ ông anh xoay xoay trên không trung, chúng đang say trong vũ điệu gieo hạt mầm. Cặp bướm trắng rập rờn trên luống cải Thìa, chúng bay lên rồi lại hạ xuống chỗ cũ như để quên một thứ gì đó nên quay xuống lấy. Hai con mèo đen phơi bụng ngoài nắng, ba con mắt nhắm nghiền một con mắt mở đầy toan tính, mưu mô. Con mèo mẹ ọc ạch sắp đẻ lứa thứ hai, nó nằm ở một góc khác và suốt ngày ngủ, quên cả mùa thu. Nó len lét nhìn tôi vẻ hối lỗi, tôi đã nói với nó là: đủ rồi, nhà tao chỉ chứa được ba con mèo, như nó không thể thuyết phục được người tình của mình, và nó lại chửa.
Thế là hết một buổi sáng, chờ xem buổi chiều như thế nào!
Yên Bái 3/10/2018

Vũ Ngọc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét